Những điều khiến mình mở to mắt khi sống ở Mỹ. Bởi vì mình là hai lúa, là cô gái nhà quê lên tỉnh nên chính vì thế là sẽ có những cái thói quen mà có thể các bạn đã từng nghe ở đâu đấy rồi nhưng mà mình vẫn xin phép mình nói về trải nghiệm riêng của mình. Nên ở đây nếu như bạn nào thấy không phù hợp thì bạn có thể bỏ qua cái video clip này. Còn nếu như bạn muốn tìm hiểu về những cái điều khiến cho mình đã thay đổi về cái nhận thức hoặc là thay đổi về cái thói quen sống thì mình sẽ chia sẻ với các bạn trong video clip này nhé. Khi mà mới đặt chân đến Mỹ á thì mình nghĩ rằng ấ những cái điều có thể khiến cho mình ngạc nhiên là ví dụ những tòa nhà chọc trời như trong phim ở New York hay là những cái chiếc Tesla kiểu chạy trên đường cao tốc kiểu Vivu hay là cái thói quen mà gọi là lao lực làm việc của những cái startup khởi nghiệp ở Silicon Valley thì sẽ có thể khiến mình choáng ngợp đúng không? Nhưng không phải như thế. Thứ khiến mình mở to mắt thực ra nó lại là những cái chi tiết rất nhỏ mà trước đó khi mà mình sống ở Việt Nam thì mình không có để ý nhiều. Chẳng hạn nhá, mình ví dụ cho các bạn luôn. Ví dụ như là một ngày đi siêu thị, một cái bữa ăn tại nhà hàng, một lần hẹn bạn bè hay là một câu chào how are you? Tất cả những cái điều đó thì nó làm cho mình phải thay đổi khá là nhiều trong cái cách sống và cũng như là thay đổi trong từng cái chi tiết nhỏ. thì mình nhận ra được một điều đó chính là văn hóa thì nó cũng giống như là một cái tôn giáo vô hình vậy đó các bạn. Nó hiện diện trong những cái điều hằng ngày, trong cái cách mà chúng ta sinh hoạt, trong cái cách mà chúng ta chào nhau, trong cái cách mà chúng ta đối xử với nhau. Rồi cái lần đầu tiên nhá là mình đi siêu thị. Thì nói chung là các bạn biết rồi đấy. Ở bây giờ thì ở nhiều chỗ người ta cũng đã bắt đầu hai cái chuyện gọi là một bên là có người thu ngân họ đứng họ làm cái việc tính tiền cho mình. Còn một bên là mình tự check mã vạch, mình tự quét mã vạch và mình tự thanh toán những cái sản phẩm đó. Nhưng mà cái thời điểm khoảng 5 6 năm trước khi mình qua Mỹ thì mình đâu có biết những cái chuyện đó. Tại vì thường thì cũng có các nhân viên thu ngân làm hết rồi đúng không? Khi mình thanh toán ở Việt Nam đấy. Thì có những cái máy nó gọi là self checkout. Thì khi mà mình làm như vậy á thì mình kiểu thấy khá là kiểu thú vị và mình ờ làm như vậy nó khiến cho cái quãng thời gian mình mua hàng nó nhanh hơn, nó thoải mái hơn. Mình cũng không bị soi xét là mình mua những cái mặt hàng gì. Mặc dù là những cái mình mua ấy nó cũng chỉ là những cái mặt hàng thường nhật thôi. Mình khá là thích cái việc là người ta tin tưởng trung thực trong cái việc mình mua hàng, mình tự giám sát những cái mặt hàng của mình và mình trả tiền cho những cái mặt hàng đó. Sau này mỗi lần mình đi chợ Target hay là CCO ở Mỹ thì mỗi lần mình làm như vậy thì mình đều tự làm self check out hết. Và và cái điều này khiến cho mình cảm thấy như là được tin tưởng hơn ấy các bạn. Khi mà mua hàng thì nó sẽ khiến cho mình cảm thích mình thích mua nhiều hơn. tại vì mình sẽ tự xem giá có thời gian để mình lựa chọn và mình không có bị cảm giác áp lực khi mà mình phải mua từng cái món hàng. Rồi cái điều thứ hai khiến cho mình khá là sốc ấy thì đó chính là nghi thức tip. Nói chung là tip thì là cái điều mà đa phần mọi người cũng đã nói rất nhiều trong những video clip khác rồi. Nhưng mà các bạn thử đi nghĩ đi. Nếu như mà ngày nào các bạn đi ăn hàng bên ngoài các bạn cũng tip thì đó cũng là một cái khoản khá khá. Nhưng mà đây là cái chuyện đương nhiên các bạn phải làm. Mà thực ra mình nghĩ cũng đúng thôi. Tại vì những nhân viên họ giúp đỡ mình ấ mặc dù họ được trả lương nhưng mà những cái phần khi mà họ phục vụ mình hết mình á thì tip cũng là một cái cách để mình thưởng và mình thể hiện cái sự tôn trọng cho cái thái độ phục vụ tốt của họ. Và mình thấy đy là cái việc hoàn toàn chính đáng nên là không hiểu vì sao nhiều bạn la ó hoặc là không thích cái việc đấy. Thì nói chung ấy là từ 15 đến 20% cho một cái phần mà gọi là đi ăn bên ngoài. Nhiều bạn sẽ bảo mình ý là ờ sao mình có thể rộng rãi như thế? Mình không la ó, mình không có cảm giác bất ngờ. Mình nghĩ cảm ơn bằng lời nói không chưa đủ, cảm ơn bằng cái hành động mới đủ. Và cảm ơn bằng cái hành động nó là chip. Và chip ít hay nhiều thì tất nhiên là tùy tâm và tùy ví của bạn. Nhưng mà cái điều đấy không có nghĩa rằng ấ là chúng ta nói là cái việc mình tip là mình rộng rãi. Không phải như thế mà cái cách đó là mình cảm ơn cái công sức của họ bằng hành động thôi. Thì nói chung ở Việt Nam thì tip là cái sự tự nguyện của mỗi người nhưng mà ở Mỹ á tip thì đó là cái chuyện đương nhiên. Mình nghĩ thì cái chuyện đấy nó khá là công bằng và nó cũng giúp cho cái người mà đi làm ấy họ muốn làm nhiều hơn tại vì khi họ làm nhiều hơn thì họ được trả thưởng nhiều hơn thôi. Điều thứ ba đó chính là cái lịch hẹn thời gian là vị thần ở đây nha. Hồi ở Việt Nam á thì mỗi lần mà mình muốn hẹn cà phê bạn bè hay là muốn đi khám bác sĩ hay là mình muốn đến một cái nơi nào đấy thì mình hầu như không phải lên lịch hẹn trước. Nếu như có thì đó thực sự là những cái buổi tiệc hoặc là những cái cuộc họp rất rất là quan trọng thì mình mới lên lịch hẹn thôi. Còn bình thường ấy thì mình thường kiểu như những cuộc hẹn mà kiểu với bạn bè thân quen hoặc là với bệnh viện mà thậm chí bệnh viện mình hay đi nữa tại vì mình hay bị bệnh vặt vặt lắm. Thì những cái việc đấy nó khiến cho mình thấy rằng ấy là mình phải lên lịch hẹn trước cho tất cả mọi thứ khi mà mình ở Mỹ. Tại vì không ai có thời gian để mà làm gấp giúp bạn hết. đi ăn, đi chơi hay là đi bệnh viện hay là đi một cái truyền lãm nào đấy thì tất cả đều phải có cuộc hẹn. Tại vì thời gian ấy thì là tiền bạc, là cái tài sản thiêng liêng và tất nhiên thì cái chi phí ở đây sống thì nó khá là đắt đỏ và nó cũng ngốn khá nhiều nên chính vì thế là con người ta hầu như lao vào công việc rất là nhiều. Bạn nào không quen thì ban đầu qua sẽ cảm thấy nó hơi cô đơn ý tại vì ai cũng đi làm và ai cũng tập trung vào cái việc mà trả hóa đơn hết á. Nói chung ở đây thì họ tôn thờ cái sự đúng giờ. Tại vì cái sự đúng giờ ấy nó làm cho cái con người nó năng suất, nó hoạt động nhiều hơn. Và tất nhiên thì một ngày làm việc ở đây khi mà thời trước mình mới qua mình còn làm công sở các bạn 8 tiếng đúng kiểu mà làm việc mà kiểu đúng gọi là xứng đáng từng xu luôn ấy. Kiểu như mình bị vắt kiệt năng lượng luôn. Làm đúng 8 tiếng luôn. 8 tiếng không phải ngồi chơi chơi, viết hai post Facebook mỗi ngày đâu. Thực sự là làm rất nhiều. Nói chung thì cái kiểu này sẽ không phù hợp với những bạn nào vui hoặc là thích tương tác nhiều với cộng đồng. Tại vì thực sự ấ là ừ không phải là ở đây không được tương tác với cộng đồng nhưng mà cái gì nó cũng phải có lịch hẹn, nó cũng phải có sự sắp xếp hết. Chỉ là ai thích cái sự ngẫu hứng, cái sự bất ngờ thì nó cũng sẽ kiểu hơi ít. Tại vì đa phần là chúng ta đều phải có một cái khoảng thời gian sắp xếp cho từng người, từng cái công việc, từng cái cuộc hẹn. Hi, how are you? Khi mà mỗi lần mình nghe những cái câu này khi mà mình lên xe Uber hay là mình đi đâu cũng thế thì tất cả những câu nói này thì nó là một cái câu chào hỏi. Tất nhiên người ta hỏi thế thôi, còn mình trả lời hay không thì mình cứ trả lời những cái câu nó kiểu mà ừ nó nhẹ nhàng và nó cũng thể hiện cái sự thực sự thôi. Không nhất thiết là các bạn phải nói thẳng ra cái tình trạng của các bạn hay là kể lề với người lạ. Không phải như thế mà các bạn có thể nói những cái điều mà kiểu hỏi thăm như là một cái phép lịch sự và cũng như là tương tác một chút. Thì nói chung đây là các cách mà họ duy trì cái nhịp sống xã hội thôi. Cũng không ai mong bạn phải trả lời câu hỏi đấy đâu. Nhưng mà bạn kiểu muốn thể hiện cái sự lịch sự và bạn muốn tương tác thì bạn cứ trả lời. Nói chung là không phải là các bạn đào sâu hay là họ muốn hỏi về cuộc sống của bạn. Chỉ là một cái cách để họ hỏi thăm và thể hiện cái sự lịch sự và hiếu khách thôi. Ở Việt Nam thì các bạn hay hỏi là người đẹp ăn cơm chưa, người đẹp đi đâu đấy nhưng mà ở đây thì người ta hỏi how are you, how are you doing? Kiểu như vậy thì nói chung là các bạn có thể nói là yeah I’m doing well, thank you. Kiểu như vậy. Tất cả những cái câu mà nó thể hiện được cái sự lịch sự thì các bạn nên trả lời. Tại vì dù sao thì như thế thì cũng khiến cho các bạn cảm thấy vui hơn mà đúng không? Nói chung mà mình thấy cái cách này thế khiến cho xã hội nó vận hành chơn chu hơn và cái cuộc sống của con người thì người ta hỏi thăm nhau thì cũng là một điều tốt thôi. Cho dù đó cũng chỉ là lời xã giao. Nói chung là ban đầu khi mà mình mới qua đây thì tất nhiên nó còn nhiều câu chuyện khác, nó còn nhiều cú sốc khác và đây cũng chỉ là một trong những cái video clip đầu tiên mà mình chia sẻ. về cái sự khác biệt khi mình sống ở Mỹ và ở Việt Nam thôi. So sánh ở đây chỉ để thấy được cái sự khác biệt và cũng như là chúng ta trân trọng cái giá trị ở mỗi nơi. Tại vì mỗi nơi nó đem cho mình một cái góc nhìn, một cái cách sống, một cái tính cách mà mình nghĩ rằng nó sẽ giúp cho mình rất là nhiều. Và cũng như khi mình chia sẻ lại những câu chuyện này với các bạn là để cho chúng ta có thêm những cái góc nhìn khác nhau để một cuộc sống của chúng ta nó đa màu sắc hơn. Ở Sài Gòn thì người ta ấm áp, người ta vui cười, người ta kiểu mà welcome, rất là chào mừng. Còn ở đây thì họ sẽ kiểu lý trí hơn. họ sẽ có một cái sự mà gọi là lạnh lùng hơn một chút nhưng mà về cơ bản thì người ta vẫn sẽ quan tâm nhau theo một cái kiểu rất là riêng. Nói chung ở Việt Nam thì chúng ta tận hưởng cái sự gắn bó kết nối với nhau. Còn ở Silicon Valley á thì các bạn tận hưởng cái sự độc lập tuyên ngôn với cá nhân của bản thân. Sống đủ chậm để cảm nhận, sống đủ nhanh để không bị bỏ lại. Chính cả hai quốc gia đã khiến cho mình trở thành một cái con người mà mình đang trên đường trở thành như thế đó các bạn. Tại vì mình cũng kiểu đút đút rút ra được những cái kinh nghiệm ấy. Cảm ơn tất cả các bạn đã lắng nghe. Mình là Gary Nguyễn. Hiện tại mình đang là tác giả của 13 đầu sách đã xuất bản tại Việt Nam và hiện tại mình đang làm việc và sinh sống tại Mỹ. Ah.

jademiststore


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *